SKCMTG – Chương 40

40.1: Đêm mưa

 Hôm nay thời tiết oi bức dị thường, ông trời tựa hồ chuẩn bị rơi một trận mưa to. Tại loại hoàn cảnh oi bức này ăn mì sợi, mỗi người đều chảy mồ hôi toàn thân. Nhất là Nhan Tích Ninh, hắn đặc biệt dễ dàng ra mồ hôi, mấy miếng mì sợi đi xuống, trên trán hắn đã ướt đẫm hôi.

Thấy Nhan Tích Ninh vội không ngừng lau mồ hôi, Cơ Tùng khẽ cười nói: “Nơi này không phải hoàng cung, nóng liền cởi bớt đi.”

Nghe Cơ Tùng nói lời này xong, Nhan Tích Ninh không nói hai lời liền tháo đai lưng. Hắn lưu loát cởi bỏ ngoại sam, cả người đều thả lỏng hơn: “A, thật mát mẻ.”

Nhìn thấy Nhan Tích Ninh phóng khoáng như vậy, Cát Kính Trung dịch tới bên người Nghiêm Kha nhỏ giọng nói: ” Vương phi thật không tồi, đúng sở thích của chủ tử chúng ta.”

Nghiêm Kha cũng không ngẩng đầu lên: “Đương nhiên rồi, ánh mắt ta nhìn người rất chuẩn. Lần đầu tiên nhìn thấy Vương phi, ta liền biết hắn không giống với người thường.”

Nhan Tích Ninh là người ăn mì nhưng không thích húp nước, nhưng nước mì nóng hổi bị hắn uống hết toàn bộ. Một là bởi vì hắn rất đói bụng, hai là bởi vì nước mì dầu nấm thật sự ngon. Vị nồng đậm phong phú, so với ăn thịt còn thỏa mãn hơn.

Ngay sau khi ăn hết cả hai chén mì sợi, hắn mới cảm thấy mỹ mãn buông bát đũa: “Ăn ngon. Ta đã lâu không được ăn mì sợi mịn như vậy, tay nghề thật tốt.”

Cát Kính Trung tươi cười đầy mặt, hắn khiêm tốn nói: “Lúc trước ở Sí Linh quân, thuộc hạ có một người bạn rất giỏi làm mì phở, hương vị mì phở mà hắn làm mới tốt. Đáng tiếc thuộc hạ chỉ cùng hắn học một chút, nếu có thể học được toàn bộ hương vị sẽ rất ngon. Nếu Vương phi không chê, tương lai muốn ăn mì sợi, trực tiếp bảo bọn Nghiêm huynh đệ truyền lời cho thuộc hạ là được.”

Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nói: “Chuyện này sao có thể?”

Cát Kính Trung cười sảng khoái nói: “Này có cái gì không được? Vương phi có thể đem công thức truyền cho thuộc hạ, thuộc hạ cảm kích còn không kịp.”

Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút, công thức gì?

Cát Kính Trung hắc hắc nở nụ cười: “Người xem, thịt kho tàu trong bát chính là căn cứ theo phương pháp của ngài làm ra. Ngài cũng không biết a, từ khi có mì thịt heo, sinh ý tiệm mì của thuộc hạ đặc biệt tốt. Ít nhiều cũng nhờ ngài a!”

Nhan Tích Ninh bừng tỉnh đại ngộ: “Nga, ngươi là nói chuyện này a.”

Cơ Tùng lúc này mới buông bát, y lau lau khóe môi: “Ta tự tiện đem một ít công thức của ngươi cho lão Cát, ngươi không ngại đi?”

Nhan Tích Ninh không để ý chút nào: “Mỹ vị đáng giá chia sẻ.” Huống chi hắn cũng là học theo công thức ở hiện đại, không phải thuộc sở hữu một mình hắn.

Sau khi ăn xong mì sợi, Nhan Tích Ninh cảm thấy mỹ mãn mang theo một bao mì sợi và một bình dầu nấm lên xe ngựa về nhà.

Dung Vương phủ kéo dài qua vài con phố, đi một vòng xung quanh Vương phủ cũng cần nửa canh giờ. Đang lúc là buổi chiều, lúc này cũng đúng là lúc trên đường ít người nhất. Xe ngựa lộc cộc men theo hồ Tinh Nguyệt hướng về cửa lớn Vương phủ, Nhan Tích Ninh vén rèm lên tò mò nhìn phong cảnh chung quanh.

Đợi lúc xe ngựa đi qua một cái cầu đá, hắn đi tới một cái phố dài đầy khí phái, hai bên phố phân biệt là nha môn chuyên chúc của lục bộ, Công bộ cũng ở trong đó. Nhan Tích Ninh kinh ngạc: “Ai nha, nguyên lai nha môn Công bộ ngay phụ cận Dung Vương phủ a?”

Cơ Tùng lên tiếng: “Qua phố này chính là Dung Vương phủ.”

Nhan Tích Ninh lưu ý một chút khoảng cách từ nha môn Công bộ đến cửa lớn Dung Vương phủ, kết quả hắn phát hiện, chỉ cần Cơ Tùng nguyện ý, y có thể trong vòng mười phút là tới được Công bộ.

Nghĩ đến hắn từng lên xuống chuyển toa tàu điện ngầm, một chuyến tốn nửa giờ mới có thể đến công ty, Nhan Tích Ninh rớt nước mắt hâm mộ. Đầu thai thật sự là một môn học, cùng làm xã súc, khoảng cách chỗ làm của Cơ Tùng đều khiến vô số người hâm mộ đến đỏ mắt.

Tiến cung còn mệt hơn chạy năm km, xương cốt toàn thân của Nhan Tích Ninh đều muốn rã rời. Sau khi về đến Văn Chương Uyển, hắn liền gục ở trên giường: “Ta buồn ngủ quá a Tùng Tùng, ta ngủ trước một giấc. . . . . .”

Cơ Tùng nhắc nhở nói: “Cởi quần áo hãy ngủ tiếp.”

Nhan Tích Ninh mơ mơ màng màng lên tiếng: “Ân. . . . . .” Sau đó vẫn nằm úp sấp không nhúc nhích nhắm hai mắt lại.

Cơ Tùng tập trung nhìn qua, chỉ thấy Nhan Tích Ninh đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Cơ Tùng cười lắc đầu, hắn đẩy xe lăn tới bên giường, sau đó đắp chăn lên người Nhan Tích Ninh: “Ngủ đi.”

Nhan Tích Ninh ngủ một giấc đến chiều, cuối cùng là bị tiếng gió thổi bên ngoài đánh thức, trợn mắt nhìn lại sắc trời đã muốn đen. Hắn mạnh mẽ bật dậy từ trên giường: “Ôi!”

Vậy mà ngủ lâu như vậy. Những chuyện tính để buổi chiều làm còn chưa có làm đâu. Hắn vội vàng đẩy cửa phòng ra, nhất thời trước mắt sáng ngời —— Cơ Tùng đang ở dưới ánh nến phê duyệt sổ con.

Đáy mắt Cơ Tùng đã hiện rõ quầng thâm, khóe miệng căng thẳng mày hơi hơi nhăn lại làm cho y rất có uy nghiêm. Nhan Tích Ninh rụt cổ, hắn rón ra rón rén muốn từ sau cột lách ra ngoài. Lúc này hắn nghe được tiếng của Cơ Tùng: “Tỉnh?”

Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nở nụ cười: “Ân, vừa nãy ngủ quên. Ngươi không nghỉ ngơi sao?”

Cơ Tùng đem sổ con đã phê xong đặt ở góc bàn: “Ta không mệt.”

Lông mày Nhan Tích Ninh nhướng lên, rõ ràng Cơ Tùng đã lộ ra hai mắt gấu trúc lớn như vậy, y vậy mà còn mạnh miệng chịu đựng.

Cơ Tùng thản nhiên nhắc nhở: “Trời sắp mưa .” Lão thiên gia nghẹn cả ngày rốt cục phát uy , lúc này ngoài phòng cuồng phong gào thét, rau trong viện cũng bị thổi đến đổ rạp trên mặt đất.

Nhan Tích Ninh lúc này mới nhớ tới chính sự: “Ta phải đi thu thập một chút.”

Đang lúc hắn chuẩn bị xuất môn, Bạch Đào ló đầu vào từ ngoài cửa: “Thiếu gia, ta đã thu thập tốt rồi.” Lúc Nhan Tích Ninh không ở, Bạch Đào đã làm rất nhiều chuyện: “Ta thu thập sân, sửa sang lại đất trồng rau, còn cho gà con vịt con ăn.”

Nhan Tích Ninh vui mừng không thôi, hắn giơ ngón tay cái lên: “Làm tốt lắm.”

Mấy tháng nay Bạch Đào biến hóa rất lớn, cậu từ một nhóc gan nhỏ gặp chuyện chỉ biết khóc biến thành trợ thủ đắc lực của Nhan Tích Ninh. Mặc dù Nhan Tích Ninh không ở nhà, cậu cũng có thể đem sự tình trong nhà sắp xếp thỏa đáng. Nhưng cậu thật sự không có thiên phú nấu nướng, từ lúc luyện tập nấu cơm đến nay đã đánh vỡ vài nồi nấu, bởi vậy chỉ cần Nhan Tích Ninh ở nhà, Bạch Đào đều sẽ rời xa nhà bếp.

Nhan Tích Ninh cười vén tay áo: “Tùng Tùng, buổi tối nếu tiếp tục ăn mì dầu nấm ngươi có để ý không?” Nguyên tắc nấu cơm của Nhan Tích Ninh chính là có cái gì ăn cái đó, vừa lúc có dầu nấm, hắn muốn thử xem có thể phối ra dầu nấm càng thêm ngon hay không.

Cơ Tùng quả nhiên không có ý kiến: “Được.”

Nhan Tích Ninh khoái trá hừ nhỏ ra cửa, hắn bước nhanh vào phòng bếp: “Bạch Đào, hôm nay ta có được đồ tốt, chốc lát cho ngươi nếm thử.”

Trong phòng bếp vang lên thanh âm của nồi niêu xoong chảo cùng với tiếng nói chuyện, tình cảnh này mỗi ngày đều diễn ra ở Văn Chương Uyển. Rõ ràng là thời khắc rất bình thường, lại làm cho động tác phê sổ con của Cơ Tùng chậm lại. Thân hình y tựa vào ghế dựa sau lưng, trong mắt có sự thoải mái mà bản thân y cũng chưa phát giác.

Hương vị dầu nấm mà Nhan Tích Ninh điều chỉnh còn ngon hơn so với lão Cát, nước súp không mặn không nhạt, hương vị dầu nấm vô cùng tươi ngon. Hắn còn đặt trên dầu nấm hai cái trứng chần nước sôi vàng rực rỡ, bỏ thêm mấy cọng rau cải xanh biếc.

Màu sắc của dầu nấm toàn bộ đều được hiển lộ ra, làm cho Cơ Tùng bận rộn cả một buổi chiều khẩu vị đại khai. 

Nhìn thấy Cơ Tùng gắp từng gắp lớn mì sợi, Nhan Tích Ninh có chút tiếc nuối: “Không biết rừng tùng mà lão Cát nói ở nơi nào, nếu có thể đi hái nấm thì tốt rồi, ta còn chưa thấy qua nấm hương tươi mới đâu.”

Cơ Tùng không nhanh không chậm nhai mì: “Muốn đi sao?”

Nhan Tích Ninh ngượng ngùng gãi gãi hai má: “Có chút muốn đi, nhưng nếu như không đi được cũng không có việc gì.”

Cơ Tùng gật gật đầu, y vừa muốn nói gì, trước mắt đột nhiên sáng rực. Một tia chớp mãnh liệt lóe lên trên bầu trời, cả tiểu viện đều bị chiếu sáng lên.

Nhan Tích Ninh vội vàng dùng tay bịt kín cái lổ tai, ngay sau đó tia chớp trên đỉnh đầu nứt ra. Cùng xuất hiện với tiếng sấm chính là mưa to rơi xuống, trong chớp mắt, mặt đất liền ẩm ướt. Trong một mảnh thiên địa trắng xoá, tiếng người cười nói đều bao phủ tiếng mưa rơi.

Mái ngói bị mưa đập đến hoa hoa cộng hưởng, trên mái hiên mưa như trút nước, nước mưa không kịp trút xuống theo khe hở của mái ngói tí tách. Từ sau khi Nhan Tích Ninh tới thế giới này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mưa lớn như vậy.

Hai người còn chưa kịp ăn xong mì, mà đỉnh đầu đã bắt đầu dột nước. Hạt mưa lớn bằng hạt đậu tích lạc rơi xuống trên bàn vỡ ra văng khắp nơi, Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn: “Nga dột.”

Từ sau khi vào ở Văn Chương Uyển, hắn liền lo lắng nóc nhà sẽ dột nước. Tuy rằng nóc nhà đã được bọn Nghiêm Kha sửa chữa lại, nhưng bọn họ cũng không phải thợ chuyên nghiệp, nóc nhà có thể kiên trì đến trận mưa to này mới dột, đã rất không dễ dàng .

Cơ Tùng không nghĩ tới trong Vương phủ vậy mà còn phòng bị dột nước, lúc y ngẩng đầu nhìn hướng nóc nhà, một giọt giọt nước mưa trùng hợp dừng trên trán y. Nhan Tích Ninh tùy tay lau giọt mưa trên trán Cơ Tùng, hắn đứng dậy dịch vị trí xe lăn: “Nơi này hình như không bị dột, ngươi mau ăn.”

Cơ Tùng: . . . . . .

Không biết có phải ảo giác hay không, y cảm thấy động tác lau trán y của Nhan Tích Ninh giống y như đúc động tác hắn sờ đầu Tiểu Tùng.

Nhan Tích Ninh tùy tay lấy chậu gỗ đặt ở trên bàn hứng nước mưa: “Ngươi ăn trước, ta đi nhìn xem trong phòng có còn chỗ nào bị dột hay không.”

Cơ Tùng thấy Nhan Tích Ninh ôm hết bồn chậu xoong nồi trống trong bếp đi vào phòng, y buông bát xuống, đi theo cước bộ của Nhan Tích Ninh vào đại sảnh.

Trong đại sảnh xuất hiện vài chỗ dột nước, có ở cây cột, có ở trên ghế, vậy mà còn có trên án thư của Cơ Tùng. Chỗ nhỏ nước nghiêm trọng bị Nhan Tích Ninh đặt thứ có thể hứng nước vào, chỗ không quá nghiêm trọng thì tùy mưa tí tách.

Giọt nước mưa rớt xuống đủ thứ lọ bất đồng chất liệu phát ra tiếng vang kỳ diệu, Nhan Tích Ninh ở trong phòng vòng vo vài vòng, mỗi một cái tô chén được ôm ra từ phòng bếp đều có công dụng.

Cơ Tùng chưa từng gặp qua trường hợp này, trong lúc nhất thời y không biết nên nói cái gì.

Ở phòng trong tuần tra mấy lần, Nhan Tích Ninh lạc quan vỗ vỗ tay: “Hẳn là không có sơ hở đi?”

Nhưng mà luôn kiểm tra xuống, vẫn là có sơ hở. Mưa rớt xuống trên chăn không có thanh âm, chờ Nhan Tích Ninh phát hiện ra, chăn trên tháp gấm đã ướt một tảng lớn.

Nhan Tích Ninh cực kỳ chột dạ, vừa mới nãy hắn chỉ chú ý xem trên giường mình có dột nước hay không, nhưng lại không nghiêm túc kiểm tra tháp gấm. Tự hỏi một lúc, Nhan Tích Ninh chột dạ nhìn về phía Cơ Tùng: “Nếu không. . . . . . buổi tối hôm nay ngươi chen chúc cùng ta?”

Thân thể Cơ Tùng cứng lại, y quay đầu nhìn về phía chăn đệm ướt nhẹp, hai tai hơi hơi nóng lên.

Nhan Tích Ninh vỗ ngực thề: “Ngươi yên tâm, ta ngủ rất quy củ, hai chúng ta mỗi người một nửa giường, ta cam đoan không vượt Lôi Trì nửa bước.”

Cơ Tùng nghĩ tới lần ở bãi săn Hoàng gia cả người Nhan Tích Ninh đều bò lên y, lỗ tai càng nóng hơn : “Ân.”

40.2: Mát xa

 Cơ Tùng trước khi ngủ đều sẽ dùng dược chườm nóng hai chân, lúc này y mới vừa chườm nóng xong, trên người mang theo hương dược nồng đậm. Mùa này độ ấm đã lên cao hơn, nhưng hai chân y vẫn như cũ được bao trùm bởi một lớp thảm thật dày.

Y xốc thảm lên, rồi đem thảm gấp lại đặt ở bên gối, lại thuần thục đem mình dời tới trên giường. Lúc y dịch lên giường, Nhan Tích Ninh nhìn thấy hai chân y ngâm đến đỏ bừng, tiết khố hơi mỏng đã bị mồ hôi trên đùi làm cho ướt nhẹp.

Cơ Tùng sau khi ngồi vào vị trí của mình ở trên giường chuyện đầu tiên làm chính là dùng chăn che lại hai chân, Nhan Tích Ninh không nhịn được: “Tùng Tùng, ngươi không nóng sao? Quần ngươi đều bị mồ hôi làm ướt, hay là ngự y nói phải cho hai chân bảo trì. . . . . . ấm áp?”

Ánh mắt Cơ Tùng có chút ảm đạm, khóe môi căng thẳng: “Không có.”

Nhan Tích Ninh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, ngày đại hôn kia nguyên chủ đúng là bởi vì muốn xốc thảm trên hai chân Cơ Tùng lên mới bị y ném tới Văn Chương Uyển. Hắn bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Cơ Tùng là sợ hãi đem chân mình lộ ra trước người không tín nhiệm. Đối với một Hoàng tử tôn quý mà nói, y không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng bất kham của mình.

Ý thức được điểm ấy, hắn trấn an nói: “Dung Xuyên, mọi sự vạn vật đều có độ ấm thích hợp sinh trưởng, độ ấm quá cao hoặc là quá thấp đối với chuyện khang phục thân thể cũng không có lợi. Ngươi xốc chăn lên hít thở không khí đi, ta quay qua …, cam đoan không nhìn ngươi.”

Nói xong Nhan Tích Ninh quay lưng lại, hắn thúc giục Cơ Tùng: “Mau thông khí đi.”

Trong mắt Cơ Tùng có chần chờ cùng do dự, nhưng nhìn đến bóng dáng của Nhan Tích Ninh, nghĩ đến ngữ điệu thân thiết của hắn, y vẫn xốc chăn lên.

Qua một lúc sau, thanh âm Cơ Tùng từ phía sau truyền đến: “Xong rồi, ngươi có thể xoay người .”

Nhan Tích Ninh quay người lại, chỉ thấy hai chân Cơ Tùng loã lồ ở trước mắt. Dưới tiết khố rộng thùng thình, mơ hồ có thể thấy được hình dáng hai chân thon dài thẳng tắp. Cơ Tùng hạ  mắt quan sát chân mình: “Ta rất quái dị có phải không?”

Nhan Tích Ninh cười nói: “Nói cái gì đâu, này không phải rất tốt sao?”

Cơ Tùng trào phúng… nhếch môi: “. . . . . . Không đứng lên nổi.”

Nhan Tích Ninh an ủi nói: “Không có việc gì nha, đợi khi tìm được cao thủ giang hồ mà Nghiêm Kha nói, ngươi có thể đứng lên. Trước khi tìm được cao thủ, ngươi không thể buông hy vọng. Đúng rồi, cơ bắp ở chân cần được mát xa thường xuyên, bằng không sẽ héo rút.”

Nói xong Nhan Tích Ninh ngồi ở bên giường, tay hắn khoát lên cẳng chân của Cơ Tùng. Thân thể Cơ Tùng cứng đờ, không kịp phản ứng, Nhan Tích Ninh liền nâng lên một chân của y lên đặt trên đùi hắn.

Hai tay Nhan Tích Ninh vuốt ve cơ bắp ở cẳng chân Cơ Tùng, tuy rằng đống cơ bắp này không thể phản ứng sự đụng chạm của hắn, nhưng hắn có thể cảm giác được cơ bắp này cường tráng biết bao nhiêu.

Nhan Tích Ninh nghiêm túc mát xa : “Chỉ cần không bỏ cuộc, luôn sẽ có kỳ tích phát sinh.” Ấn hai chân Cơ Tùng, hắn không khỏi nghĩ tới ba ba.

Đoạn thời gian cuối cùng ba ba đã gầy đến chỉ có xương cốt, không có biện pháp đứng lên đi lại. Nhưng Nhan Tích Ninh vẫn nghe theo lời bác sĩ, mỗi ngày đều sẽ lau thân thể cho ông, thay ông cơ bắp. Tuy biết chính mình đang làm chuyện vô dụng, nhưng hắn vẫn muốn vì ba ba làm nhiều hơn một chút. để cho ông không cần thống khổ như vậy.

Tay nghề mát xa của hắn là tự mình đọc sách xem TV học được, còn được đích thân y tá trưởng khoa hộ lý ở bệnh viện chỉ điểm. Trừ ba ba ra, Cơ Tùng là người thứ hai cảm thụ tay nghề mát xa của hắn. Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: “Lực đạo thế nào? Cần nhẹ một chút hay là mạnh một chút?”

Cơ Tùng không cảm giác được lực đạo, trên thực tế hai chân y giống như hai khúc gỗ, trừ bỏ ngày mưa sẽ đặc biệt đau, mặt khác y cái gì cũng không cảm giác được. Nhưng nhìn thấy động tác nghiêm túc của Nhan Tích Ninh, y cảm thấy nỗi đau trên chân đang xa dần, thanh âm y khàn khàn: “Như vậy là được rồi.”

Y không nghĩ tới có một ngày sẽ có người không chút ghét bỏ giúp y mát xa hai chân đã không còn cảm giác, người này đối với mình hết sức chân thành, nhưng chính mình lại tràn đầy đề phòng với hắn. Nghe tiếng mưa dột tí tách trong phòng, nhìn thanh niên tuấn tú dưới ánh nến mờ nhạt mát xa chân mình, trong lòng Cơ Tùng giống như có một dòng nước ấm áp chảy qua.

Ngoài phòng tiếng mưa rơi tí tách tí tách, trong phòng Nhan Tích Ninh không hề hay biết đánh vỡ lời thề “Không vượt Lôi Trì nửa bước” của mình. Hắn giống như bạch tuộc ôm lấy Cơ Tùng, đầu gối lên trên cánh tay Cơ Tùng ngủ vù vù. Ngủ đến lúc hứng khởi, hắn còn vươn móng vuốt sờ lên ngực Cơ Tùng hai cái.

Cơ Tùng quay đầu nhìn gương mặt ngủ say của Nhan Tích Ninh, y vươn tay vén tóc mai che trên mặt Nhan Tích Ninh đến sau tai hắn. Xác nhận Nhan Tích Ninh đã ngủ say, y thấp giọng nói: “Mộng đẹp.” (chời ơi nó softttttt xĩu~~~~)

Cơ Tùng nhắm hai mắt lại, ý niệm cuối cùng trong đầu trước khi ngủ là: Ngày mai muốn tìm người đến sửa chữa nóc nhà Văn Chương Uyển, y không thể để Nhan Tích Ninh tiếp tục ở trong phòng bị dột nước.

Nhưng chờ ngày hôm sau y tỉnh lại mặt trời đã lên cao , ngoài phòng truyền đến tiếng chó sủa và tiếng kinh hô của Cơ Đàn: “Tẩu tử, Tiểu Tùng biết nhặt nhánh cây!”

Thanh âm đè thấp của Nhan Tích Ninh truyền đến: “Tiểu Thất ngươi nhỏ tiếng một chút, Tam ca của ngươi còn chưa có tỉnh.”

Cơ Đàn đè thấp thanh âm: “Nga ~ ta đã biết tẩu tử.”

Đợi lúc Cơ Tùng chỉnh trang bản thân rồi ra ngoài, chỉ thấy Nhan Tích Ninh ngồi xổm bên cạnh bến thuyền rửa gì đó, Cơ Đàn ở Phẩm Mai Viên đùa giỡn vui vẻ với chó vàng nhỏ. Cơ Tùng không tự chủ được đẩy xe lăn về hướng Nhan Tích Ninh mà đi: “Buổi sáng tốt lành.”

Nhìn thấy xe lăn của Cơ Tùng tới gần cầu đá nhỏ, Nhan Tích Ninh nở nụ cười: “Sớm a, Tiểu Thất đánh thức ngươi sao? Ngươi ngủ thế nào?”

Cơ Tùng thật lâu không ngủ được một giấc, giờ phút này y cảm giác toàn thân đều thoải mái nói không nên lời: “Ân, ngủ rất khá. Ngươi đang giết gà?”

Trong tay Nhan Tích Ninh cầm một con gà choai choai, hắn đang ở trong nước làm bước rửa sạch cuối cùng. Giỏ trúc bên cạnh hắn còn có hai con gà lớn cùng kích cỡ, nghe Cơ Tùng hỏi vấn đề này, hắn tiếc nuối nói: “Ngày hôm qua gió quá lớn, nóc chuồng gà bị thổi ngược, có ba con gà bị đè chết.”

Nhìn thấy gà nuôi từ nhỏ chết thảm, Bạch Đào đã muốn khóc một hồi. Nhan Tích Ninh lại nghĩ thoáng hơn, nhóm gà con được ăn rất ngon, tuy rằng không lớn lên, nhưng cũng rất có thịt . Vì làm cho ba con gà chết có ý nghĩa, thừa dịp gà còn độ ấm, hắn liền đem gà cắt tiết bứt lông, giữa trưa thêm đồ ăn.

Nhưng mà gà còn chưa xử lý xong, Cơ Đàn đã vội vàng tới cửa. Vì không ảnh hưởng đến Cơ Tùng nghỉ ngơi, Nhan Tích Ninh chỉ có thể dẫn cậu đến Phẩm Mai Viên. Phong cảnh Phẩm Mai Viên không giống chỗ khác làm cho Cơ Đàn chơi đùa quá độ, mới tới Văn Chương Uyển không bao lâu, Cơ Đàn ngay lập tức cùng Tiểu Tùng còn có Bạch Đào đùa thành một đống.

Nhìn thấy Cơ Tùng lại đây, Cơ Đàn rất nhanh chạy tới hành lễ. Trên mặt lộ ra mồ hồi do chạy như điên đến, trong giọng nói mang theo kích động khó có thể bình phục: “Tam ca, ta không phải trộm tới. Hôm nay hưu mộc, đêm qua ta đã đem bài tập mà Thái phó giao cho làm xong rồi. Ta đã được Phụ hoàng đồng ý, lúc này mới đến Dung Vương phủ.”

Cơ Tùng hơi hơi vuốt cằm: “Ân, Tiểu Thất làm tốt lắm.”

Hai mắt Cơ Đàn sáng rỡ: “Tam ca, phủ của ngươi chơi thật vui.”

Vô luận là ở hoàng cung hay ở phủ các Hoàng tử khác, mặc kệ cậu đi đến nơi nào, phía sau đều sẽ có ma ma và thị vệ đi theo. Bọn họ chỉ biết thật cẩn thận khuyên nhủ Cơ Đàn, khiến cho cậu cái này không thể làm cái kia không thể làm. Nhưng tới Dung Vương phủ rồi, Cơ Đàn cảm giác chính mình tiến vào một thế giới khác.

Văn Chương Uyển không có ma ma và thị vệ trùng trùng, Tam tẩu cũng sẽ không nói với cậu nơi này không thể đi nơi đó không thể đi. Cậu ở trong này gặp được chó nhỏ lông xù, thấy được gà vịt ngỗng còn sống, còn thấy được vô số trái cây lưng lẳng trên cây.

Trong mắt Cơ Đàn tràn ngập hạnh phúc: “Tam ca, Tam tẩu nói một lát sẽ làm gà rán cho ta ăn.”

Khóe môi Cơ Tùng hơi hơi cong lên: “Ăn đi. Lúc chơi đùa phải chú ý an toàn, Tam ca hiện tại có chuyện quan trọng phải đi. A Ninh, ta đi ra ngoài một chuyến, lập tức trở về.”

Nhan Tích Ninh cười phất phất tay: “Đi đi, chú ý an toàn. Lát nữa gà rán xong ta chừa lại cho ngươi.” Gà vừa vừa là tươi mới nhất, làm thành gà rán là vừa lúc.

Cơ Tùng khoát tay áo, xe lăn còn chưa rời cầu đá, thanh âm Cơ Đàn liền từ sau lưng truyền tới: “Tam tẩu, ta cảm thấy tình cảm của ngươi và Tam ca rất tốt nga. Ta đi phủ Nhị Hoàng huynh, lúc Nhị tẩu và Nhị ca nói chuyện chưa bao giờ cười, nhưng lúc ngươi cùng Tam ca nói chuyện, hai người đều mang theo ý cười đâu.”

Cơ Tùng dừng một chút, đứa nhỏ trong Hoàng thất giỏi nhất là quan sát sắc mặt, Cơ Đàn nói y mang theo ý cười? Y theo bản năng nâng tay sờ khóe miệng, kết quả sờ xong y liền kinh ngạc, khóe miệng y quả nhiên đang nhếch lên.

Trong lúc bất tri bất giác, ảnh hưởng của Nhan Tích Ninh đối với y đã lớn như vậy sao?

Nhan Tích Ninh cười đuổi Cơ Đàn đi: “Không có việc gì làm sao? Nếu không có việc thì giúp Tam tẩu một chuyện, nhặt quả mơ rơi trên mặt đất gom lại, qua một đoạn thời gian làm thành mơ giòn cho Tiểu Thất của chúng ta nếm thử.”

Cơ Đàn hoan hô một tiếng: “Được nha!”

Chương trước

Mục lục

Chương sau

2 thoughts on “SKCMTG – Chương 40

Leave a comment