– khiêng vợ về nhà –
_______________
Từ nhỏ đến lớn An Nhất chưa từng được ai cõng như vậy, giống như lần trước trong hồ bơi đối phương gác cậu lên trên vai, động tác này hết sức phổ biến giữa cha con nhưng An Nhất chưa từng được trải qua. Ban đầu mỗi buổi sáng Hoắc Bắc Hành đều phải khiêng cậu xuống ăn cơm, An Nhất còn cảm thấy hơi không thích ứng, nhưng lâu dài cũng trở thành thói quen, xe đi bộ bằng sức người, lại còn miễn phí, cho nên lúc này mới ở trên vai người ngủ đến quên trời quên đất.
Hoắc Bắc Hành có sức lực lớn, vác An Nhất như đang vác bao tải lên, sau đó trước mặt bao người nhà họ Hoắc, mang người đi mất.
“Con trai nuôi nhà họ An cũng có chút bản lĩnh.”
“Tình cảm của bọn họ rất tốt.”
“Bây giờ tốt không có nghĩa là sau này Hoắc Bắc Hành không bị ngốc nữa cũng vẫn sẽ tốt như vậy.”
“Đến lúc đó ai cũng không nói chắc được.”
Hoắc Tiêu đi ra liền trông thấy một màn này, trong ánh mắt mang theo sự thưởng thức và ngưỡng mộ, trong gia tộc người người tuân thủ quy củ lại cứng nhắc này, cũng chỉ có một mình Hoắc Bắc Hành dám tùy ý làm bậy, cho dù tâm trí hắn như thế nào hắn cũng không thay đổi, mãi mãi thành thật với bản thân.
Trở về từ nhà chính nhà họ Hoắc cũng đã đến rạng sáng một hai giờ, An Nhất miễn cưỡng vực tinh thần dậy thay quần áo, lại vọt vào tắm một cái, lúc này mới ngã lên giường lớn im lặng ngủ say.
Cảm giác như ở trong nhà chính nhà họ Hoắc một đêm còn mệt hơn làm việc ba ngày liên tiếp, cho dù tắm rửa rồi cũng không thể đuổi đi cơn buồn ngủ, ếch xanh nhỏ dính giường tiến vào mộng đẹp.
Trong lúc An Nhất đang chỉ trích lão già Chu Công này lại mập lên thêm, tiếng đàn piano đột nhiên vang lên.
An Nhất nhìn về phía Chu Công đang mặc bộ đồ cổ trang, mở to mắt nói: “Anh Công, bắt kịp thời đại ghê, còn nghe nhạc hiện đại nữa.”
Chu Công: . . .
Lúc An Nhất còn đang chờ xem đối phương sẽ trả lời như thế nào, Chu Công chậm rãi lên tiếng: “Má, đây là tiếng điện thoại của cậu đó.”
Sau đó. . . Sau đó thì cậu tỉnh rồi.
Chuông điện thoại vang ở bên tai, nhìn trần nhà phía trên, lại đưa mắt nhìn trời chỉ vừa hửng sáng bên ngoài.
An Nhất 🙂
Chết là hết.
Bây giờ là năm giờ sáng, An Nhất sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Hoắc Bắc Hành, cầm điện thoại tới phòng tắm, màn hình điện thoại hiện ra tên người gọi tới, người đẹp vũ trụ.
An Nhất híp híp đôi mắt còn hơi mơ hồ, nhận cuộc gọi.
Giọng của một cô gái từ đầu bên kia truyền đến: “An Nhất, hai giờ chiều hôm nay đừng quên đến buổi tuyển chọn thương hiệu, nhớ mang theo bản thảo thiết kế, kiểu áo tôi đã bảo Lâm Cứu tìm người đẩy nhanh tiến độ đưa tới, đây là lần đầu tiên studio của chúng ta đạt được cơ hội như vậy, dù có đông người tham dự cạnh tranh nhưng tôi rất có lòng tin.”
Bên kia đang hừng hực khí thế, An Nhất cũng dần dần tỉnh táo hơn, trong giọng nói mang theo sự hưng phấn: “Có lòng tin trổ hết tài năng?”
Cố Linh Linh: “Không, có lòng tin sẽ không phải là người đứng cuối cùng.”
An Nhất: . . .
Tinh thần rất tốt…
Cô gái ở đầu dây bên kia tên là Cố Linh Linh, là một trong những nhân vật chủ chốt ở phòng làm việc của An Nhất, trong studio tổng cộng có ba nhân vật quan trọng, theo thứ tự là Cố Linh Linh, Lâm Cứu và cậu, vì chung quy cũng chỉ có ba người bọn họ.
Nghèo tới mức một nhân viên quét dọn cũng không thuê nổi 🙂
Ba người bắt đầu thành lập nên studio là ở hai tháng trước, đều là thanh niên có chí hướng, thích ngành thiết kế, ba người nóng đầu. . . Không phải, ba người ăn nhịp với nhau, quyết định thành lập studio, không ngừng phấn đấu tiến lên vì ước mơ của bản thân.
Mặc dù nhà họ An có thể cung cấp cho cậu rất nhiều mối quan hệ và tài nguyên nhưng An Nhất cũng không muốn dựa vào nhà họ An để đi đường tắt, cậu muốn dựa vào năng lực của mình, đường đường chính chính đi hoàn thành lý tưởng của bản thân.
Cho dù cậu dựa vào nhà họ An mà được nâng lên trong giới thiết kế nhưng kinh nghiệm và sự mài giũa trong giới đều là thứ nhà họ An không cho được. Giống như một thanh chocolate đắng, bạn có đóng gói nó ngọt ngào thì bên trong cũng vẫn sẽ đắng, có nhiều thứ nếu bạn không tự mình trải nghiệm thì có lẽ đời này cũng không thể hiểu được. Dù là vũng bùn phức tạp, cậu cũng không muốn mình chỉ là một tờ giấy trắng.
Một phần cũng là vì An Nhất không muốn trở thành loại người giống như con trai của trưởng thôn, dựa vào quyền thế trong nhà mà chi phối và tước đoạt của người khác.
Nỗ lực của mỗi người đều nên được công nhận, nhưng quyền thế lại có thể đoạt đi hết tất cả, cậu ghét như vậy, không thể chấp nhận từ tận đáy lòng.
Đó là ác mộng của cậu, cũng là của rất nhiều người.
Nếu cậu lấy thân phận con trai nhà họ An bước vào giới thiết kế, hiện nay lại có nhà họ Hoắc đứng sau, không biết con đường phía trước sẽ thuận lợi hơn bao nhiêu, nhưng cho dù có thuận lợi thế nào cũng không phải do năng lực bản thân đạt được, nên An Nhất cũng không muốn.
Ba người ở phòng làm việc đảm nhiệm mọi chức vụ từ Chủ tịch Hội đồng quản trị đến công nhân vệ sinh, mọi thứ đều đủ, trong đó Chủ tịch Hội đồng quản trị là thay phiên nhau làm, ba năm bảy là Cố Linh Linh, hai tư sáu là An Nhất, Lâm Cứu có hơi không đáng tin cho nên chỉ có mỗi chủ nhật.
Lúc đó Lâm Cứu cũng đã từng ra vẻ kháng nghị, hai người đều là ba ngày tại sao tới cậu ta chỉ có một ngày!
Cố Linh Linh ngỏ lời: “Để lại một ngày cho cậu cũng đã không tệ rồi, ban đầu một ngày cũng không có, cậu biết vì sao cậu lại có một ngày có thể làm Chủ tịch Hội đồng quản trị không?”
Lâm Cứu: “Vì sao?”
Cố Linh Linh: “Đó là vì tôi tốt bụng.”
Lâm Cứu: . . .
Cậu ấy đang PUA(*) tôi.
(*) PUA: PUA là viết tắt của từ Pick-up Artist, có nghĩa là “nghệ sĩ đón khách”, sau này dần dần phát triển thành từ sử dụng để chỉ các khóa học trực tuyến, đào tạo ngoại tuyến, v.v. để xúi giục mọi người lừa đảo và lừa các cô gái. Ban đầu họ sẽ tô vẽ bản thân để giành lấy sự chú ý và thiện cảm của các cô gái, khi ở bên nhau, họ sẽ làm ầm ĩ về khuyết điểm của các cô gái, khiến phụ nữ cảm thấy áy náy và nghe theo lời nói của mình.
Lúc nhận được thông báo từ phía thương hiệu, ba người đã vui vẻ rất lâu, lập tức bắt đầu thiết kế quần áo dựa theo concept phía thương hiệu đưa ra, mà cuộc tuyển chọn sẽ diễn ra ngay trong sảnh của công ty thương hiệu vào buổi chiều hôm nay.
An Nhất cầm điện thoại trong tay: “Biết rồi, tôi sẽ không đến trễ, trước khi tới chúng ta tập hợp ở đâu?”
Cố Linh Linh: “Ở trước một quán cà phê, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
Sau đó cúp điện thoại.
An Nhất nhìn giờ hiện lên trên màn hình, năm giờ mười phút, kế hoạch một ngày bắt đầu từ buổi sáng, dậy sớm như vậy có rất nhiều việc có thể làm.
An Nhất đẩy cửa phòng tắm ra, cất bước đi đến bên giường, vén chăn lên nằm vào trong, cực kỳ trơn tru.
Ví dụ như ngủ thêm một giấc.
An Nhất: Ếch xanh nhỏ bình thản. jpg
Có lẽ do hôm qua Hoắc Bắc Hành xã giao cũng mệt mỏi, hôm nay vác An Nhất xuống ăn sáng cũng trễ hơn mọi khi, mãi đến chín giờ sáng mới khiêng người từ trên lầu xuống.
Trên bàn cơm, An Nhất đơn giản nói cho đối phương biết, buổi chiều cậu phải ra ngoài một chuyến.
Hoắc Bắc Hành nhìn cậu, tò mò đặt câu hỏi: “Đi đâu?”
An Nhất cắn một cái sandwich, nói: “Đi làm việc, chắc là buổi tối sẽ về.”
Hoắc Bắc Hành à một tiếng. Chiều hôm nay hắn cũng có lớp vật lộn, vốn còn muốn mang theo vợ tới lớp vật lộn, hắn thấy không ít người mang theo bạn gái hoặc vợ tới chỗ vật lộn xem bọn họ đánh đấm. Hắn cũng muốn mang vợ tới xem hắn nên đột nhiên thấy có chút hụt hẫng, xem ra chỉ có thể để lần sau.
Ăn sáng xong, An Nhất trở về phòng làm việc sửa sang lại bản thảo thiết kế, đợi mãi đến hơn một giờ chiều mới ra ngoài, cậu thay đồ đi xuống lầu, phát hiện Hoắc Bắc Hành đang xem tivi, vẫn là bộ “Vợ yêu chạy trốn chỗ nào” đó.
Nam chính kiêu ngạo quyến rũ lôi kéo nữ chính chạy băng băng trên đồng cỏ, sau đó chạy tới một ruộng hoa hồng, rồi nói chuyện giả trân như đang lên cơn quai bị: “Thích không, đây là hoa hồng anh đặc biệt trồng vì em.”
Nữ chính cảm động che miệng, nhìn người kia một cách trìu mến: “Trời ạ, lãng mạn quá, em chắc chắn là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, cảm ơn anh đã tặng hoa hồng cho em, từ trước đến giờ em chưa từng được thấy hoa hồng đó.”
An Nhất lặng lẽ lướt qua, nhìn Hoắc Bắc Hành ngồi ở trên ghế sa lon coi rất chăm chú, ếch xanh nhỏ tiến lên đưa tay nhẹ nhàng đụng đụng đối phương.
Hoắc Bắc Hành thoát khỏi cảnh tình yêu lãng mạn Mary Sue, giương cặp mắt hoa đào trong sáng nhìn An Nhất.
An Nhất ho khan một cái nói: “À thì, tôi phải đi làm đây, anh có muốn cái gì không, sau khi tan làm tôi sẽ mang về cho anh.”
Lần trước đối phương ra ngoài mang về cho cậu người họ hàng ếch xanh lớn, có qua có lại, lần này cậu ra ngoài đi làm cũng sẽ mang gì đó về cho hắn.
Hoắc Bắc Hành: “Anh muốn một đóa hoa hồng.”
Khóe mắt An Nhất giật một cái.
Hoắc Bắc Hành: “Anh chưa từng được thấy hoa hồng bao giờ.”
An Nhất: . . .
Vậy cả một mảnh trong vườn là giả hay gì?!
Nhưng người ta cũng đã nói một món cụ thể nên An Nhất cũng không từ chối, chờ lát nữa tan làm sẽ tới tiệm hoa mua vài đóa cho đối phương.
An Nhất thay giày xong: “Vậy tôi đi đây.”
“Vợ!” Hoắc Bắc Hành gọi đối phương lại.
An Nhất quay đầu: “Sao vậy?”
Hoắc Bắc Hành có hơi lo lắng nhìn An Nhất, cất giọng điệu căn dặn: “Đừng có uống nước bẩn nha.”
Mấy ngày trước nam chính trong “Vợ yêu chạy trốn chỗ nào” uống nước bẩn phải vào ICU.
An Nhất: . . .
Ai mà uống hả!
Dưới sự liên tục bảo đảm của An Nhất, lúc này Hoắc Bắc Hành mới yên tâm để đối phương đi ra ngoài, sợ An Nhất uống nước bẩn thì hắn sẽ mất vợ.
An Nhất gọi xe đi tới chỗ mà Cố Linh Linh gửi cho cậu, vừa xuống xe đã trông thấy Cố Linh Linh đứng ở ven đường phất tay với mình, trả tiền xe xong, An Nhất cầm bản thảo xuống xe.
Hôm nay Cố Linh Linh mặc một chiến váy liền màu đỏ, mái tóc đen uốn thành từng lọn to, trên mặt còn khéo léo trang điểm, khí chất rất đoan trang.
Nhưng trong ánh mắt lại hiện ra tia máu, chắc chắn là vì hôm nay nên đã bận rộn không ít chuyện.
An Nhất đi qua, nhìn chung quanh một vòng: “Lâm Cứu đâu?”
Cố Linh Linh: “Tôi vừa hỏi cậu ta lúc nãy, sắp đến.”
An Nhất sáng tỏ, trong lúc chờ Lâm Cứu, cậu lấy bản thảo thiết kế ra xem với Cố Linh Linh.
Mới nói được một nửa, hai người nhìn thấy trên con đường trước mặt xuất hiện một đôi giày, hẳn là Lâm Cứu, hai người ngẩng đầu cùng lúc, một chiếc cầu vồng đau hết cả mắt, suýt nữa lóe mù mắt hai người họ.
Móa, đâu ra đứa out-trend vậy!
Lâm Cứu xách túi đựng hàng mẫu, đầu tóc bảy sắc cầu vồng nhìn hai người trước mặt: “Tôi đến rồi.”
Cố Linh Linh: “Ai, ai đang nói đó.”
An Nhất: “Không biết nữa.”
Lâm Cứu: “Ê! ! !”
Lâm Cứu nhỏ hơn An Nhất một tuổi, năm nay hai mươi hai, thân cao một mét tám mốt không tính là thấp.
Nhìn tạo hình chói muốn mù mắt của cậu ta chỉ muốn làm bộ không quen người này, màu tóc của Lâm Cứu chói mắt quá mức, người đi đường đi ngang qua cũng nhao nhao nhìn về phía bọn họ.
Cố Linh Linh nhìn cậu ta, hận không thể nhổ hết cả bộ tóc của cậu ta xuống: “Sao cậu lại nhuộm tóc thành như vậy?”
Lâm Cứu sờ tóc, giọng điệu đương nhiên: “Không phải ai làm nghệ thuật thì trên đầu đều phải có chút màu sắc sao?”
Cố Linh Linh: “Trên đầu ai lại có tới bảy màu chứ!”
Nhất thời Cố Linh Linh tức giận đến mức đau cả đầu, chỗ khó tin cậy nhất của Lâm Cứu ngoại trừ bệnh trẻ trâu của đối phương thì chính là quá mức tùy tâm sở dục, trường hợp quan trọng như hôm nay lại đi nhuộm cái đầu cầu vồng, ai không biết còn cho rằng studio của bọn họ có phong cách độc lạ, không theo trend!!
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc cãi nhau, bọn họ phải lập tức xuất phát tới công ty của thương hiệu.
Ba người hơi cúi người xuống, khoác cánh tay lên trên vai của đối phương tạo thành một vòng tròn, đầu dựa đầu, mặt hướng mặt đất, Cố Linh Linh nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên ‘Trái tim thủy tinh màu hồng phấn của thiếu nữ’ chúng ta tham gia tuyển chọn. . .”
Nghe được cái tên quê mùa này, Lâm Cứu ngắt lời: “Đợi đã, ‘Trái tim thủy tinh màu hồng phấn của thiếu nữ’ là gì vậy?”
Cố Linh Linh nhìn cậu ta bằng ánh mắt nhìn tên ngốc: “Đương nhiên là tên phòng làm việc chúng ta.”
Lâm Cứu tức giận: “Không thể nào! Rõ ràng tên là nhóm ‘Cool ngầu nhất vũ trụ’.”
Cố Linh Linh bước lên một bước: “Nhóm cool ngầu gì chứ, rõ ràng là ‘Trái tim thủy tinh màu hồng phấn của thiếu nữ’.”
An Nhất: “Hai người đừng đánh, đừng đánh nữa!”
“Là ‘Phòng thiết kế đệ nhất vũ trụ’!” Lâm Cứu nhìn về phía An Nhất: “An Nhất, cậu nói xem studio chúng ta tên gì.”
An Nhất im lặng vài giây, phun ra mấy chữ: “. . . Hùng ưng lớn tự do bay lượn.”
Cố Linh Linh: . . .
Lâm Cứu: . . .
Một studio ba cái tên, ba người mỗi người đều tự đặt một cái tên, vốn dĩ các nhân viên nên biết hết nhưng lại không biết, nói bọn họ ăn ý hình như lại có chút không ăn ý, không ăn ý nhưng hình như lại rất ăn ý.
Cuối cùng vì Cố Linh Linh viết trên thư giới thiệu là ‘Trái tim thủy tinh màu hồng phấn hồng của thiếu nữ’, cho nên quyết định tên của studio là ‘Trái tim thủy tinh màu hồng phấn hồng của thiếu nữ’.
Cố Linh Linh nhìn An Nhất và Lâm Cứu như phát hiện ra cái gì, mở miệng hỏi: “Đồ hai người các cậu đeo trên người có phải thật không?”
Chiếc đồng hồ trên cổ tay An Nhất và dây chuyền lẫn khuyên tai của Lâm Cứu đều là hàng hiệu có giá cả không ít.
An Nhất giật mình, vội vàng nói: “Không phải,là giả.”
Nói xong lại vội vàng tháo xuống, suýt chút nữa thì bị lộ, Lâm Cứu cũng nhanh chóng giật dây chuyền và khuyên tai xuống, ho khan một cái nói: “Tôi cũng vậy.”
Cố Linh Linh nhìn hai người, kiên nhẫn dặn dò: “Lần sau cũng không thể đeo, trong giới kỵ nhất là đồ lậu và hàng giả.”
Hai người ngoan ngoan gật đầu như gà con.
Chắc chắn rồi.
Thống nhất được tên, chỉnh sửa cách ăn mặc xong, An Nhất và hai người kia bắt đầu đi tới tòa nhà cao tầng của thương hiệu ở bên kia đường.
Cố Linh Linh rõ ràng có hơi căng thẳng, trên đường đi hít vào thở mạnh ra không ít lần: “Liệu chúng ta có được chọn hay không đây.”
An Nhất mở miệng an ủi: “Không sao, không được chọn cũng không sao, cũng không phải chỉ có một cơ hội này.
Đúng lúc này bọn họ nhìn thấy một ông lão đeo mắt kính tròn màu đen ngồi trong bóng râm ở ven đường, trước chân ông lão có một miếng vải đỏ, bên trên chi chít chữ màu đen, thứ duy nhất nổi bật là vài cái chữ to viết, người mù xem bói.
Lâm Cứu lập tức nổi lên hứng thú: “Hay là chúng ta đi coi thử vận may hôm nay đi.”
Cũng coi như an ủi tinh thần.
Nói xong liền chạy qua, ông lão nói có thể rút thăm để tính vận may, chỉ cần tốn mười đồng.
Lâm Cứu lập tức lấy mười đồng ra, Cố Linh Linh ngỏ ý tính vào chi tiêu của phòng làm việc, chờ kiếm được tiền sẽ trả lại, sau đó Lâm Cứu cầm ống thăm bằng trúc lên bắt đầu lắc.
An Nhất và Cố Linh Linh cũng vô thức căng thẳng theo, ánh mắt lúc nào cũng chằm chằm vào ống trúc, nhìn xem khi nào nó rớt.
Rất nhanh một cái thăm trúc rơi ra, đại cát.
Lâm Cứu vội vàng cầm lên, nét mặt kích động: “Đệt, đại cát, hôm nay vậy may của chúng ta tuyệt!”
Nhưng lúc Lâm Cứu đang muốn đứng dậy lại không cẩn thận đụng phải ống thăm trúc, ống thăm đổ xuống, những miếng thăm trúc bên trong theo lực mà rớt ra.
Đại cát đại cát đại cát đại cát đại cát đại cát đại cát. . .
Đại cát đầy đất, không có cái nào khác.
Ba người: . . .
An Nhất: Hình như bọn họ bị lừa.
Lâm Cứu nhìn đại cát đầy đất, lúc này mới phản ứng lại: “Ông già lừa đảo hư hỏng này. . .”
An Nhất vội bước lên phía trước cản, ôm lấy Lâm Cứu từ sau lưng: “Bỏ đi, bỏ đi.”
Ông lão lò mò thu dọn đồ đạc, đôi chân tập tễnh bỏ đi.
Trông có vẻ ông ta nhất định sẽ không trả lại tiền, nếu làm lớn chuyện lên bọn họ cũng không có thời gian ở đây tranh luận với người ta, An Nhất nói: “Bỏ đi, đối phương lớn tuổi lại là còn mù lòa, xem như làm từ thiện.”
Ai ngờ ông lão lại thuần thục dừng lại trước ngã tư còn ba giây đèn đỏ, đèn xanh sáng lên, bước đi như bay nhanh chóng qua đường.
An Nhất: . . .
An Nhất: “Đồ lừa đảo! Trả tiền! Trả mười đồng lại đây! !”
Lâm Cứu vội vã ôm An Nhất lại ngăn cản cậu: “Thôi bỏ đi, bỏ đi.”
Cứ như vậy, studio còn chưa có lợi nhuận đã bị lỗ mười đồng.
Nhất thời ba người đều trợn tròn mắt, mười đồng, một khoản tiền lớn đó.
Cố Linh Linh: “Tiền này mất cũng không phí.”
Lâm Cứu và An Nhất: ?
“Không phải đã nói rõ vận may hôm nay sao” nói rồi ngửa đầu nhìn trời: “Xui đến tận nhà.”
“. . .”
________________
Tác giả có lời nói:
Hoắc Đại Ngốc: Nếu vợ mình uống nước bẩn thì phải làm sao bây giờ đây.
____________________
Editor bỏ trốn:
He he he lâu quá hong làm bộ này òi!!!!
Chương trước | Mục lục | Chương sau